Bấm vào hình để xem kích thước thật

CHÚNG TÔI QUYẾT KHÔNG GỤC NGÃ

Ngày đăng:  23/08/2021

 
Lượt xem: 2151

Khi tham gia công tác chống dịch Covid của Bệnh viện Nhi đồng 2, người thì tại khoa lâm sàng, người thì đơn vị điều trị Covid, người thì ở khu cách ly đại học quốc gia, người thì ở bệnh viện dã chiến. Anh chị em chúng tôi đều mong mỏi một điều: rồi chúng ta sẽ chiến thắng trở về khi hoàn thành sứ mệnh cao cả của ngành Y đối với đồng bào của mình.

         Gạt đi những riêng tư thường nhật, trọng trách đối với gia đình yêu thương, chúng tôi dấn thân vào cuộc chiến với quyết tâm cao độ, một mục tiêu duy nhất: làm hết sức và hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của mình. Vẫn còn đó những nỗi lo canh cánh trong lòng, chúng tôi chỉ biết động viên người thân ở nhà cố gắng 5K, chờ vắc-xin đến lượt, mỗi ngày vài dăm câu thoại giữ gìn sức khỏe, đảm bảo phòng chống dịch. Bạn có gia đình, chúng tôi cũng vậy. Và như thế, chỉ sau khi được thông báo chưa đầy 1 ngày chúng tôi đã có mặt tại chiến trường Covid.

 

          Trên mặt trận không tiếng súng, chỉ có tiếng kêu của bệnh nhân, tiếng cầu cứu hỗ trợ và tiếng xe cấp cứu nhói lòng, chúng tôi thực sự cảm nhận được đau thương, mất mát! Chứng kiến nỗi đau của bệnh nhân, thấu hiểu mất mát của người nhà họ, đã nhiều lần chúng tôi không khỏi chạnh lòng và quyết tâm làm ngày làm đêm để giành giật cuộc sống cho những người bệnh tại đây.

 

          Và,

          Đã có những hy sinh, mất mát chỉ có thể giấu nghẹn trong lòng. Nguy cơ luôn rình rập chúng tôi cùng gia đình mỗi ngày!

 

          Tuy vậy, đồng nghiệp chúng tôi vẫn bám chặt vị trí công tác, nén chặt đau thương khi đối diện với thực tại mà không một ai mong mỏi: người thân mình đã ra đi rồi, vì covid!

 

          Khi đang thực hiện nhiệm vụ tại bệnh viện dã chiến, đồng nghiệp tôi được tin gia đình mình không may nhiễm bệnh, cả ba, mẹ, và em đều nhập viện. Mẹ em diễn tiến nặng được chuyển đến bệnh viện hồi sức Covid, ai cũng mong mỏi một phép màu sẽ đến, thế nhưng…Giờ đây, em đã không thể nắm tay mẹ trong mùa Vu lan này nữa, ba và em trai đang tiếp tục chiến đấu trên giường bệnh, còn em vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình tại bệnh viện dã chiến.

 

 

 

          Nơi bệnh viện dã chiến, chúng tôi cùng nhau thắp nén nhang chia sẻ nỗi đau, vài lời động viên cùng đồng nghiệp mình rồi lập tức quay lại vị trí chiến đấu.

 

          Không được khóc! Không được xao nhãng nhiệm vụ! Còn đó bao người cần mình, còn đó bao người đặt niềm tin vào mình. Tất cả mọi nguồn lực tốt nhất, cả đất nước đều chung tay vì đại dịch, ngành Y chúng tôi không được gục ngã!

 

          Mạnh mẽ lên, dù có mất mát trong cuộc chiến khốc liệt này, ngày nào còn chiến đấu, ngày đó phải vững niềm tin quyết thắng! Vì cuộc sống mến yêu, chúng tôi nhất định giữ vững tinh thần và quyết tâm của mình!

 

          Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng đại dịch!

 

Đăng bởi: Thúy Nguyễn

[Trở về]

Các tin khác